Mẹ nói: “Hay là con xin nghỉ giai đoạn này đi. Con gái mong manh thế này đi bay mùa dịch vất vả lắm”. Thương mẹ nhưng mình chẳng một chút lấn cấn. Cứ được phân công là lại lên đường đi bay.
Trước thi thoảng cảm thấy chạnh lòng khi con gái mà cứ đi sớm về khuya, nhất là Tết, đôi khi nhìn hành khách vội vã trở về hay hạnh phúc bay cùng gia đình đến sum vầy ở một nơi xa cũng thoáng chút chạnh lòng. Thế mà giờ, dù có phải bước ra khỏi nhà lúc 03:00 sáng thì cũng luôn ao ước được đi bay mà chẳng mong đi nhanh về sớm.
Sân bay mùa này vắng vẻ. Hành khách thưa thớt. Khách cứ lặng lẽ làm thủ tục, lẳng lặng lên máy bay, lặng lẽ ngủ, đọc báo, sách hoặc xem phim offline chờ cho chuyến bay hạ cánh. Ngay cả các bé con cũng ngoan ngoãn một cách lạ thường.
Mình có một cái thú ở trên máy bay, sau khi phục vụ khách nước uống, các món ăn… thì lúc rảnh rỗi sẽ về chỗ ngồi dành cho chiêu đãi viên nhắm mắt và lắng nghe những âm thanh tíu tít của con trẻ, những giọng cười khe khẽ của nam nữ hành khách trung niên. Thấy ấm áp và hạnh phúc như đang ở nhà với cha mẹ và các cháu vậy.
Cả nước chung tay chống Covid-19, các chuyến bay quốc tế phải “đóng cửa”, các chuyến bay nội địa bị hạn chế, mình càng ít có lịch bay. Mẹ động viên “Vất quá rồi, giờ sống chậm lại chút cũng được con gái ạ”. Chợt thấy lòng xót xa. Trước chỉ mong có ngày nghỉ để đi đâu đó với bố mẹ nhân lúc chưa “phải” lấy chồng. Giờ chỉ mong Covid-19 mau biến mất để mình và tổ bay lại cùng Bamboo Airways rộn ràng sải cánh vút bay.
Đỗ Hoàng Hải Anh – Anh10BAV
Bamboo Airways